Chàng đỉa

Sponsor
creative1 - Chàng đỉa

Nơi tôi ở là một ngôi nhà nhỏ bé, cách biệt với làng xóm. Ngôi nhà ở giữa cánh đồng, cạnh dòng sông và bãi tha ma. Đây vốn là một nhà máy thủy lợi. Mẹ công tác ở đó nên gia đình chuyển về ở trong ngôi nhà dành cho người trông trạm. Khi ấy tôi sáu tuổi, anh trai mười tuổi.

Tôi đánh rơi linh hồn ở một dòng sông để rồi khi ngủ hay nằm mộng. Cứ thấy mình bơi mãi, bơi mãi trong dòng nước vô tận. Người mềm đi trong cánh tay mát lành. Tôi nhắm mắt và thấy mình lênh đênh…

Nơi tôi ở là một ngôi nhà nhỏ bé, cách biệt với làng xóm. Ngôi nhà ở giữa cánh đồng, cạnh dòng sông và bãi tha ma. Đây vốn là một nhà máy thủy lợi. Mẹ công tác ở đó nên gia đình chuyển về ở trong ngôi nhà dành cho người trông trạm. Khi ấy tôi sáu tuổi, anh trai mười tuổi.

– Con đừng lang thang ra đó, về mau đi!

Mẹ thường nhắc như vậy mỗi khi tôi ra cái cống đầu nhà chơi tha thẩn một mình. Tôi thích đứng đó để ngắm trời đất, để đón những cơn gió mạnh bất ngờ ùa đến đùa nghịch lên thân thể bé xíu. Thích mảnh đất mới này. Thích ngồi trên cái cống nhìn xuống và rắc những nắm hoa xoan trên mặt sông. Gió cứ đưa dần những cánh hoa màu tím đi xa, tôi chắc ở cuối của dòng sông sẽ có người nhìn thấy.

Dòng sông nhà tôi luôn trong xanh màu ngọc bích. Có lẽ đây là thứ đẹp nhất của nơi này. Nhưng mẹ thì không thích cho lắm. Nếu không vì công việc chắc mẹ sẽ không đồng ý chuyển tới đây.

Mẹ thường dặn hai anh em không được ra khỏi cổng khi trời nhá nhem tối, không được lại gần sông nước. Chẳng là, cạnh nhà tôi có một mô đất, vẫn thường gọi là cái “ụ”. Trước, đây là nơi trôn toàn trẻ con chết yểu, mẹ sợ những linh hồn ấy sẽ về trêu chọc hai anh em. Nhưng anh tôi bảo ma thương trẻ con lắm, không bắt trẻ con bao giờ nên chúng tôi vẫn chơi đánh trận giả trên cái ụ đó.

Nhà tôi được ôm chặt bơi cánh đồng bát ngát. Có khi bạt ngàn màu xanh, có khi rực vàng màu lúa chín. Tuổi thơ đi qua bằng những lần đi tước trộm đòng đòng non để ăn và ngắt những bông nếp vàng về rang bỏng. Mùa về, thỏa sức tết những con gà, những mũi tên bằng ngọn rơm nếp tươi và chắc. Không biết đã bao nhiêu lần tôi bắn những mũi tên ấy vào ngực của sông. Sông oằn những cơn đau mà không chảy máu, chỉ nước mắt là nhiều hơn theo năm tháng.

Dòng sông mang trong mình bao nhiêu huyền thoại, bao nhiêu câu chuyện ly kì. Cô Lâm cùng làm với mẹ kể: “Có đêm em đi vệ sinh, nhìn ra sông mà thấy toàn người là người đi về phía mình, ai cũng mặc đồ trắng”. Mẹ cũng đồng ý: “Cứ hôm nào trời mưa là tôi nghe thấy tiếng người gõ mái chèo đằng sau nhà, ra sông nhìn thì không có ai”.

Người ta đồn dòng sông cạnh nhà tôi tôi hay có thuồng luồng. Nước ở sông được chảy ra từ mả nên lúc nào cũng trong như thế. Hôm nào trời nắng nhìn trên mặt sông sẽ thấy loang loang vết máu. Bố tôi cười: “đàn bà hay tin vào ma quỷ, thần hồn nát thần tính”. Tôi và anh Hai tin bố. Tôi muốn chứng minh cho mẹ thấy dòng sông trong sạch nên thường ra sông, căng mắt nhìn xuống đáy. Chỉ thấy bầu trời trong xanh và tôi. Nguyên khôi, tinh khiết.

Tôi và anh Hai thích bơi lội trên sông. Anh dạy tôi bơi. Khi chán thì cứ ôm chặt cây chuối mà đạp. Tôi thích thi bơi với anh. Anh Hai bơi rất giỏi. Anh thích biểu diễn cho tôi nhiều kiểu bơi khác nhau. Lúc bơi ngửa, lúc bơi nghiêng, lúc bơi sải, lúc bơi ếch. Dòng sông khiến anh đẹp như một vận động viên vậy. Chúng tôi gắn bó vơi sông nước hơn. Khi mẹ mắng thì ra sông bơi, khi vui vẻ cũng đi bơi, khi nhà hết thức ăn cũng lấy cớ đi mò chai để bơi. Ngày bố tôi giận mẹ, bỏ nhà đi, tôi và anh vẫn đứng bên cạnh dòng sông ngóng bố. Thế rồi một ngày sông cũng đưa bố về…

Dòng sông của tôi, có lúc ngọt ngào có lúc mặn đắng. Anh tôi đánh nhau với một thằng bé trong làng, bố không nói gì mà túm cổ anh ném thẳng xuống sông trong buổi sáng mùa đông lạnh ngắt. Chẳng hiểu sao, anh Hai biết bơi mà lúc ấy vẫn bị nước sộc vào miệng vào mũi, nghẹn ứ và khóc… Lần đầu tiên, tôi thấy nước sông có vị đắng…

Dòng sông của tôi tặng cho tôi vết thương không bao giờ lành… Hôm ấy là ngày mùng ba tháng ba. Bố mẹ tôi mải làm bánh trôi bánh tray. Như thường lệ, hai anh em ra sông thi bơi, nếu ai thắng sẽ được ăn nhiều. Anh Hai bơi nhanh và bỏ lại tôi xa lắm.

Tôi bơi mà thấy tay mình mỏi, chân không thể đạp nhanh, phía bên dưới của một con bé tám tuổi, thấy cành cạnh. Tôi nghĩ: “Sao đang bơi mà lại bị đất nhét vào. Rõ ràng mình mặc quần cơ mà”. Phản xạ tự nhiên, tôi thò tay vào quần lôi bọn đất cát ấy ra. Có cái gì mềm mềm, trơn trơn… Chao ôi! Mặt tôi tái mét, vội bơi vào bờ, miệng kêu toán loạn:

– Anh ơi cứu em, em bị chết tới nơi rồi. Mẹ ơi cứu con!

Bố mẹ tôi nghe thấy vội chạy ra. Ngày ấy chưa có điều gì khiến tôi thấy ngượng. Tôi ôm ngay lấy mẹ:

– Cứu con với. Con chết mất!

– Làm sao thế? Nói mẹ nghe?

– Có con gì chui vào bướm con ý.

Mẹ hốt hoảng nhìn ngó, rồi lấy tay thọc sâu vào trong tôi kiểm tra. Đau đớn. Nhưng đau có là gì so với sợ. Thủ phạm nhanh chóng được lôi ra… Là một con đỉa!

Mẹ tôi thở phào:

– May quá. Nó mà chui vào bụng thì chết.

Tôi mặt cắt không còn hột máu. Mọi việc xong xuôi mới thấy anh tôi chạy tới:

– My à, sao thế? Sao mày lại chết?

Tôi tức quá, lườm anh thật lâu:

– Tại anh đấy. Ai bảo anh bơi trước em.

Hôm ấy tôi ăn thật nhiều bánh trôi để tẩm bổ, nhưng vết thương thì sâu lắm… Tôi yêu sông nhưng không bao giờ đi bơi nữa…

***

Tôi lớn lên và đi lấy chồng xa. Mẹ tôi khóc. Tôi bảo: “Con đi xa thì về càng nhiều quà cho mẹ, mẹ buồn làm gì”.

Tôi đi. Hồn nhiên và trong trắng. Lấy chồng. Tôi muốn tặng cho anh tất cả những gì quý giá nhất của một người con gái. Muốn anh trở thành người đàn ông hạnh phúc.

Đêm đầu tiên, háo hức, hồi hộp và chờ đợi. Anh mê mải khám phá và kiếm tìm. Ham muốn chinh phục bao nhiêu thì buồn bã vì thất bại bấy nhiêu.

Tôi không bao giờ quên lời anh hôm ấy: “Đồ con gái mất nết”. Thì ra tôi là một đứa con gái mất nết. Không có trinh hay mất trinh từ bao giờ không biết. Vì quá yêu nên bao nhiêu giận hờn, ghen tuông và cay cú đêm ấy anh đều trút cả lên tôi. Đêm đầu tiên – đêm non nớt – đêm đắng cay – nhục nhã… Nhất định sẽ không nói với mẹ. Chỉ cần có một đứa con rồi tôi sẽ tìm lại được tình yêu và gia đình. Hy vọng…

Nhưng đợi mãi, ba năm cũng không thấy gì. Nhà chồng thúc giục. Tôi đi kiểm tra. Bác sĩ bảo: “Chị gặp tai nạn gì mà ghê thế. Không có con được đâu”.

Tôi về, không biết mình đi đâu. Chân vô định… hồn lãng đãng… tim có lúc đập nhanh, có lúc tưởng như ngừng đập rất lâu. Hạnh phúc của tôi giờ đặt bằng dấu chấm. Tôi về nhà chồng như một kẻ tội đồ và tự giác cầm hành lí trở về nơi tôi đã ra đi. Thì ra người chồng của tôi, người cha của đứa con mà tôi không thể biết mặt lại là một chàng đỉa. Chàng đỉa ấy, mẹ tôi đã giết lâu rồi. Giờ tôi trở thành gái góa chồng. Tôi về bằng đôi chân chua xót.

***

Trở về giống như lúc ra đi. Tôi hoàn hảo là một đứa con gái không chồng và không ai biết mình bị mất trinh. Mẹ tôi vẫn đợi tôi, bằng đôi mắt bạc màu, bằng chiếc lưng còng xuống. Tôi về mang tặng mẹ một món quà to lớn – là tôi.

Ba năm, đủ để người ta lớn lên và đủ để dòng sông già đi. Sông khóc nhiều, nước mắt đã cạn dần. Trên sông không còn những đứa trẻ hồn nhiên bơi lội. Tôi đứng trên cống nhìn ra xa, cơn gió mùa hè mạnh mẽ, tinh nghịch bật tung cúc áo và xục xạo lồng ngực. Tôi nhắm mắt và thấy mình trôi mãi…

Hoàng Hồng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *