Ca dao Việt Nam 29
Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm về trưa một mình
Còn đêm nay nữa mai đi
Lạng vàng không tiếc, tiếc chi ngồi kề
Còn đêm nay nữa, mai về
Lạng vàng không tiếc, tiếc kề má son
Còn trời còn nước còn non
Còn cô bán rượu, anh còn say sưa
Cỏ mọc bờ giếng cheo leo
Lâm chung có bậu, hiểm nghèo có qua
Cõng rắn cắn gà nhà
Rước voi dày mả tổ
Cô ấy mà lấy anh này
Chẳng phải đi cấy đi cày nữa đâu
Ngồi trong cửa sổ têm trầu
Có hai con nhỏ đứng hầu hai bên
Cô kia má đỏ hồng hồng
Cô chưa lấy chồng, còn chờ đợi ai
Buồng không lần lữa hôm mai
Đầu xanh mấy chốc, da mồi tóc sương
Công anh chẻ nứa đan bồ
Con chị đi mất, anh vồ con em
Công anh rọc lá gói nem
Con chị đi mất, con em trốn chồng
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
Cổ tay em trắng lại tròn
Để cho ai gối nó mòn một bên
Công anh làm rể có tài
một mình ăn hết mười hai vại cà
giếng đâu thì dắt anh ra
kẻo mà anh chết theo cà nhà em
Cơm kể ngày, cày kể buổi
Cơm khô là cơm chảo
Cơm nhão là cơm hà tiện
Cờ bạc là bác thằng bần
Cửa nhà bán hết, tra chân vào cùm
Cu kêu ba tiếng cu kêu
Kêu mau đến Tết, dựng nêu ăn chè
Cu kêu từng cặp trên cây
Tào khương nghĩa nặng, sao mầy bỏ tao
Cúc mọc dưới sông anh kêu là cúc thủy
Sàigòn xa, chợ Mỹ cũng xa
Gởi thơ thăm hết nội nhà
Trước thăm phụ mẫu, sau là thăm em
Cùng nhau tớ trước thầy sau
Chim kêu vượn hú thêm đau đớn lòng
Của chua ai nấy cũng thèm
Em cho chị mượn chồng em vài ngày
Chồng em đâu phải trâu cày
Mà cho chị mượn cả ngày lẫn đêm