Ca dao Việt Nam 22
Càng già càng dẻo càng dai
Càng gãy chân chõng, càng sai chân giường
Cầm tay em như ăn bì nem gỏi cuốn
Dựa lưng nàng như uống chén rượu ngon
Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng
Cần Thơ là tỉnh
Cao Lãnh là quê
Anh đi lục tỉnh bốn bề
Mảng lo buôn bán không về thăm em
Cậu cai nón dấu lông gà
Cổ tay đeo nhẫn gọi là cậu cai
Ba năm được một chuyến sai
Áo ngắn đi mượn, quần dài đi thuê
Cậu cai buông áo em ra
Ðể em đi bán kẻo mà chợ trưa
Cây cao bóng mát không ngồi
Ra ngồi chỗ nắng trách trời không mây
Cây da Chợ Đũi nay nó trụi lủi, trốc gốc, mất tàn
Tình xưa còn đó, ngỡ ngàng nan phân!
Cây khô không dễ mọc chồi
Mẹ già không thể sống đời với con
Cây không trồng nên lòng không tiếc
Con không đẻ nên mẹ ghẻ không thương
Cây trên rừng hoá kiểng
Cá dưới biển hoá long
Con cá lòng tong ẩn bóng ăn rong
Anh đi lục tỉnh giáp vòng
Đến đây trời khiến đem lòng thương em
Cây vông đồng không không trồng mà mọc
Con gái xóm này chẳng chọc mà theo
Cây xanh lá đỏ hoa vàng
Hạt đen rễ trắng đố chàng là chi
(đố là gì? Cây rau sam)
Cây xanh thời lá cũng xanh
Cha mẹ hiền lành để đức cho con
Mừng cây rồi lại mừng cành
Cây đức lắm chồi, người đức lắm con
Ba vuông sánh với bảy tròn
Đời cha vinh hiển đời con sang giàu
Cậu cai buông áo em ra
Để em đi chợ kẻo mà chợ trưa
Chợ trưa dưa nó héo đi
Lấy chi nuôi mẹ, lấy gì nuôi em?
Cha mẹ anh có đánh quằn đánh quại
Bắt anh ra treo tại nhành dương
Biểu từ ai, anh từ đặng
Chớ biểu anh từ người thương, anh không từ
Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày
Chanh chua thì khế cũng chua
Chanh bán có muà, khế bán quanh năm
Cháu ơi cháu ngủ cho ngon
Của dì, dì giữ ai bòn mặc ai
Chàng ôi, giận thiếp mà chi
Thiếp như cơm nguội đỡ khi đói lòng