Ca dao Việt Nam 12
Anh về đếm hết sao trời
Em đây kết tóc ở đời với anh
Anh về đô thị hôm nao
Gió lay cây choại, lệ trào mi em
Anh về em chẳng dám đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng mười
Anh về làm rể ăn cơm với cá
Em về làm dâu ăn rau má với rạm đồng
Anh với em mà tựa vai kề
Nay dù em có lạc Sở sang Tề
Thì em cũng nên gởi thơ về lá đặng cho anh hay
Ao có bờ, sông có bến
Ao sâu thì lắm ốc nhồi,
Chồng mình lịch sự nửa người nửa ta
Ghen lắm thì đứt ruột ra,
Chồng mình sẽ tới tay ta phen này
Áo dài, chớ tưởng là sang,
Bởi không áo ngắn, mới mang áo dài
Áo mặc sao qua khỏi đầu
Áo anh đứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu
Ba cô đội gạo lên chùa
một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư
sư về sư ốm tương tư
ốm lăn ốm lóc nên sư trọc đầu
ai làm cho dạ sư sầu
cho ruột sư héo như bầu đứt dây